送杨少尹序

昔疏广、受二子,以年老,一朝辞位而去。
于是公卿设供帐,祖道都门外,车数百辆;
道路观者,多叹息泣下,共言其贤。
汉史既传其事,而后世工画者,又图其迹,至今照人耳目,赫赫若前日事。
国子司业杨君巨源,方以能诗训后进,一旦以年满七十,亦白相去,归其乡。
世常说古今人不相及,今杨与二疏,其意岂异也?
予忝在公卿后,遇病不能出,不知杨侯去时,城门外送者几人,车几辆,马几匹,道旁观者,亦有叹息知其为贤与否;
而太史氏又能张大其事为传,继二疏踪迹否,不落莫否。
见今世无工画者,而画与不画,固不论也。
然吾闻杨侯之去,相有爱而惜之者,白以为其都少尹,不绝其禄。
又为歌诗以劝之,京师之长于诗者,亦属而和之。
又不知当时二疏之去,有是事否。
古今人同不同,未可知也。
中世士大夫,以官为家,罢则无所于归。
杨侯始冠,举于其乡,歌《鹿鸣》而来也。
今之归,指其树曰:“某树,吾先人之所种也;
某水、某丘,吾童子时所钓游也。
”乡人莫不加敬,诫子孙以杨侯不去其乡为法。
古之所谓乡先生没而可祭于社者,其在斯人欤?
其在斯人欤?

送杨少尹序拼音版参考

()
(shū)
广(guǎng)
()
(shòu)
(èr)
()
()
(nián)
(lǎo)
()
(cháo)
()
(wèi)
(ér)
()
()
(shì)
(gōng)
(qīng)
(shè)
(gòng)
(zhàng)
()
(dào)
(dōu)
(mén)
(wài)
(chē)
(shù)
(bǎi)
(liàng)
()
(dào)
()
(guān)
(zhě)
(duō)
(tàn)
()
()
(xià)
(gòng)
(yán)
()
(xián)
(hàn)
(shǐ)
()
(chuán)
()
(shì)
(ér)
(hòu)
(shì)
(gōng)
(huà)
(zhě)
(yòu)
()
()
()
(zhì)
(jīn)
(zhào)
(rén)
(ěr)
()
()
()
(ruò)
(qián)
()
(shì)
(guó)
()
()
()
(yáng)
(jun1)
()
(yuán)
(fāng)
()
(néng)
(shī)
(xùn)
(hòu)
(jìn)
()
(dàn)
()
(nián)
(mǎn)
()
(shí)
()
(bái)
(xiàng)
()
(guī)
()
(xiāng)
(shì)
(cháng)
(shuō)
()
(jīn)
(rén)
()
(xiàng)
()
(jīn)
(yáng)
()
(èr)
(shū)
()
()
()
()
()
()
(tiǎn)
(zài)
(gōng)
(qīng)
(hòu)
()
(bìng)
()
(néng)
(chū)
()
(zhī)
(yáng)
(hóu)
()
(shí)
(chéng)
(mén)
(wài)
(sòng)
(zhě)
()
(rén)
(chē)
()
(liàng)
()
()
()
(dào)
(páng)
(guān)
(zhě)
()
(yǒu)
(tàn)
()
(zhī)
()
(wéi)
(xián)
()
(fǒu)
()
(ér)
(tài)
(shǐ)
(shì)
(yòu)
(néng)
(zhāng)
()
()
(shì)
(wéi)
(chuán)
()
(èr)
(shū)
(zōng)
()
(fǒu)
()
(luò)
()
(fǒu)
(jiàn)
(jīn)
(shì)
()
(gōng)
(huà)
(zhě)
(ér)
(huà)
()
()
(huà)
()
()
(lùn)
()
(rán)
()
(wén)
(yáng)
(hóu)
(zhī)
()
(xiàng)
(yǒu)
(ài)
(ér)
()
(zhī)
(zhě)
(bái)
()
(wéi)
()
(dōu)
(shǎo)
(yǐn)
()
(jué)
()
()
(yòu)
(wéi)
()
(shī)
()
(quàn)
(zhī)
(jīng)
(shī)
(zhī)
(zhǎng)
()
(shī)
(zhě)
()
(shǔ)
(ér)
()
(zhī)
(yòu)
()
(zhī)
(dāng)
(shí)
(èr)
(shū)
(zhī)
()
(yǒu)
(shì)
(shì)
(fǒu)
()
(jīn)
(rén)
(tóng)
()
(tóng)
(wèi)
()
(zhī)
()
(zhōng)
(shì)
(shì)
()
()
()
(guān)
(wéi)
(jiā)
()
()
()
(suǒ)
()
(guī)
(yáng)
(hóu)
(shǐ)
(guàn)
()
()
()
(xiāng)
()
()
鹿()
(míng)
()
(ér)
(lái)
()
(jīn)
(zhī)
(guī)
(zhǐ)
()
(shù)
(yuē)
()
(mǒu)
(shù)
()
(xiān)
(rén)
(zhī)
(suǒ)
(zhǒng)
()
()
(mǒu)
(shuǐ)
()
(mǒu)
(qiū)
()
(tóng)
()
(shí)
(suǒ)
(diào)
(yóu)
()
()
(xiāng)
(rén)
()
()
(jiā)
(jìng)
(jiè)
()
(sūn)
()
(yáng)
(hóu)
()
()
()
(xiāng)
(wéi)
()
()
(zhī)
(suǒ)
(wèi)
(xiāng)
(xiān)
(shēng)
(méi)
(ér)
()
()
()
(shè)
(zhě)
()
(zài)
()
(rén)
()
()
(zài)
()
(rén)
()

送杨少尹序作者

韩愈韩愈 韩愈(768─824),字退之,河内河阳(今河南孟县)人。祖藉昌黎(今河北通县),每自称昌黎韩愈,所以世称韩昌黎。唐德宗贞元八年(792)进士,贞元末,任监察御史,因上书言事,得罪当权者,被贬为阳山(今广东阳山县)令。宪宗时,他随宰相裴度平定淮西之乱,升任刑部侍郎,因上疏反对迎佛骨,被贬为潮州(今广东潮州)刺史。穆宗时,官至吏部侍郎。韩愈和柳宗元同是古文运动的倡导者,其散文被列为「唐宋八大家」之首

送杨少尹序其他参考

« 上一首
下一首 »

猜你喜欢