jī yǔ huì gāo pǔ ,mén qián yān shuǐ píng 。pín héng zēng yáo chuī ,zhěn xí fèn yú qīng 。 积雨晦皋圃,门前烟水平。蘋蘅增遥吹,枕席分馀清。
cūn pèi chà jiǔ měi ,shē lái mǎn xiàng chéng 。wèi bì jiǎn xuān zǐ ,hé xiàn xiè gōng róng 。 村旆诧酒美,赊来满鋞程。未必减宣子,何羡谢公荣。
jiè zhái qù rén yuǎn ,bài qiáng lián gǔ chéng 。chóu chī zhàn kū niè ,yě shǔ qū qián yíng 。 借宅去人远,败墙连古城。愁鸱占枯枿,野鼠趋前楹。
zuó rì yún pò sǔn ,wǎn lín xiān jiào qíng 。yōu huáng yǐ wēi zhào ,bì fěn hán shū jīng 。 昨日云破损,晚林先觉晴。幽篁倚微照,碧粉含疏茎。
dù jiǎn yǒu yí zì ,gsqín wú fàn shēng 。cán hán jiǎn shàng báo ,yàn xǐ chú xīn chéng 。 蠹简有遗字,gs琴无泛声。蚕寒茧尚薄,燕喜雏新成。
lǎn wù zhèng yáo sī ,dé jun1 chū xià háng 。chéng míng fù sàn dàn ,huà jiàng ān néng zhēng 。 览物正摇思,得君初夏行。诚明复散诞,化匠安能争。
hǎi làng shuā sān dǎo ,tiān fēng chuī liù yīng 。hóng yá lǐng yù jiē ,zuò shǐ xū yīn shēng 。 海浪刷三岛,天风吹六英。洪崖领玉节,坐使虚音生。
wú zǔ ào luò kè ,yīn yán jǐ wéi chen 。mò yì shí yú zhě ,gǎn huái gàn mò qīng 。 吾祖傲洛客,因言几为伧。末裔实渔者,敢怀干墨卿。
wéi sī diào huáng lǎo ,suí dé chí gān qíng 。hé xū qǐ é zhì ,qǐ zài zhēn yáng gēng 。 唯思钓璜老,遂得持竿情。何须乞鹅炙,岂在斟羊羹。
qí shū yǔ wèng lù ,biàn kě xiàng xié yíng 。pán mù jǐ shèn qǔ ,sǔn pí guàn qiě qīng 。 畦蔬与瓮醁,便可相携迎。蟠木几甚曲,笋皮冠且轻。
xián xīn fàng jī dí ,zuì jiǎo cóng yī qīng 。yī jìng yǒu yú yuǎn ,yī chuāng yǒu yú míng 。 闲心放羁靮,醉脚从欹倾。一径有馀远,一窗有馀明。
qín huáng kǔ bú dá ,tiān xià hé zú bìng 。 秦皇苦不达,天下何足并。
陆龟蒙
陆龟蒙(?─约881),字鲁望,自号江湖散人、甫里先生,又号天随子,苏州姑苏(今江苏省苏州市)人。幼聪颖,善属文。举进士不第,曾任湖、苏二州刺史的幕僚,后隐居松江甫里,多所论撰。后以高士征召,不至。素与李蔚,卢携友善、及李、卢当政,召拜左拾遗,诏书下,陆龟蒙已病卒。与皮日休齐名,世称「皮陆」。其散文善借物寄讽,托古讽今,对当时社会的黑暗及统治者的腐朽有所讥刺和揭露。其诗工七言绝句,以写景咏物为多,