江畔老人愁

【江畔老人愁】
江南年少十八九,乘舟欲渡青溪口。
青溪口边一老翁,鬓眉皓白已衰朽。
自言家代仕梁陈,垂朱拖紫三十人。
两朝出将复入相,五世叠鼓乘朱轮。
父兄三叶皆尚主,子女四代为妃嫔。
南山赐田接御苑,北宫甲第连紫宸。
直言荣华未休歇,不觉山崩海将竭。
兵戈乱入建康城,烟火连烧未央阙。
衣冠士子陷锋刃,良将名臣尽埋没。
山川改易失市朝,衢路纵横填白骨。
老人此时尚少年,脱身走得投海边。
罢兵岁余未敢出,去乡三载方来旋。
蓬蒿忘却五城宅,草木不识青溪田。
虽然得归到乡土,零丁贫贱长辛苦。
采樵屡入历阳山,刈稻常过新林浦。
少年欲知老人岁,岂知今年一百五。
君今少壮我已衰,我昔年少君不睹。
人生贵贱各有时,莫见羸老相轻欺。
感君相问为君说,说罢不觉令人悲。

江畔老人愁拼音版参考

()
(jiāng)
(pàn)
(lǎo)
(rén)
(chóu)
()
(jiāng)
(nán)
(nián)
(shǎo)
(shí)
()
(jiǔ)
(chéng)
(zhōu)
()
()
(qīng)
()
(kǒu)
(qīng)
()
(kǒu)
(biān)
()
(lǎo)
(wēng)
(bìn)
(méi)
(hào)
(bái)
()
(shuāi)
(xiǔ)
()
(yán)
(jiā)
(dài)
(shì)
(liáng)
(chén)
(chuí)
(zhū)
(tuō)
()
(sān)
(shí)
(rén)
(liǎng)
(cháo)
(chū)
(jiāng)
()
()
(xiàng)
()
(shì)
(dié)
()
(chéng)
(zhū)
(lún)
()
(xiōng)
(sān)
()
(jiē)
(shàng)
(zhǔ)
()
()
()
(dài)
(wéi)
(fēi)
(pín)
(nán)
(shān)
()
(tián)
(jiē)
()
(yuàn)
(běi)
(gōng)
(jiǎ)
()
(lián)
()
(chén)
(zhí)
(yán)
(róng)
(huá)
(wèi)
(xiū)
(xiē)
()
(jiào)
(shān)
(bēng)
(hǎi)
(jiāng)
(jié)
(bīng)
()
(luàn)
()
(jiàn)
(kāng)
(chéng)
(yān)
(huǒ)
(lián)
(shāo)
(wèi)
(yāng)
(què)
()
(guàn)
(shì)
()
(xiàn)
(fēng)
(rèn)
(liáng)
(jiāng)
(míng)
(chén)
(jìn)
(mái)
(méi)
(shān)
(chuān)
(gǎi)
()
(shī)
(shì)
(cháo)
()
()
(zòng)
(héng)
(tián)
(bái)
()
(lǎo)
(rén)
()
(shí)
(shàng)
(shǎo)
(nián)
(tuō)
(shēn)
(zǒu)
()
(tóu)
(hǎi)
(biān)
()
(bīng)
(suì)
()
(wèi)
(gǎn)
(chū)
()
(xiāng)
(sān)
(zǎi)
(fāng)
(lái)
(xuán)
(péng)
(hāo)
(wàng)
(què)
()
(chéng)
(zhái)
(cǎo)
()
()
(shí)
(qīng)
()
(tián)
(suī)
(rán)
()
(guī)
(dào)
(xiāng)
()
(líng)
(dīng)
(pín)
(jiàn)
(zhǎng)
(xīn)
()
(cǎi)
(qiáo)
()
()
()
(yáng)
(shān)
()
(dào)
(cháng)
(guò)
(xīn)
(lín)
()
(shǎo)
(nián)
()
(zhī)
(lǎo)
(rén)
(suì)
()
(zhī)
(jīn)
(nián)
()
(bǎi)
()
(jun1)
(jīn)
(shǎo)
(zhuàng)
()
()
(shuāi)
()
()
(nián)
(shǎo)
(jun1)
()
()
(rén)
(shēng)
(guì)
(jiàn)
()
(yǒu)
(shí)
()
(jiàn)
(léi)
(lǎo)
(xiàng)
(qīng)
()
(gǎn)
(jun1)
(xiàng)
(wèn)
(wéi)
(jun1)
(shuō)
(shuō)
()
()
(jiào)
(lìng)
(rén)
(bēi)

江畔老人愁作者

崔颢崔颢 崔颢(704?─754),唐代著名诗人。汴州(今河南开封市)人。开元十一年(723)登进士第。开元后期,曾在代州都督杜希望(杜佑父)门下任职。天宝初(742─744),入朝为太仆寺丞,官终尚书司勋员外郎。其前期诗作多写闺情,流于浮艳轻薄;后来的边塞生活使他的诗风大振,忽变常体,风骨凛然,尤其是边塞诗慷慨豪迈,雄浑奔放,名著当时。

江畔老人愁其他参考

« 上一首
下一首 »

猜你喜欢